Search

Bình minh, ánh nắng, hoàng hôn và ngày mai?

     Mình ôm chầm mẹ, nước mắt lăn dài trên má. Mình đã hứa sẽ không khóc, nhưng sự lo lắng khi xa nhà và nỗi nhớ mẹ khiến mình không thể kìm nén được cảm xúc. Nhìn vào đôi mắt mẹ cũng đượm buồn, mình biết mẹ cũng đang rất buồn khi phải xa con gái.

     “Khóc gì mà khóc! Lo học hành chăm chỉ rồi Tết còn về nhà, chứ có đi luôn đâu mà khóc?” đó là những lời dặn dò của mẹ trước khi tôi lên đường nhập học. Nhìn chiếc xe lăn bánh, mình tự nhủ với bản thân rằng đã đến lúc mình phải trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Mình sẽ cố gắng học tập và rèn luyện để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.

     “Có lẽ khi là người lớn, việc họ giỏi nhất là che giấu cảm xúc nhỉ?”

     Ánh bình minh ló rạng, đánh thức mọi cảnh vật xung quanh. Mình hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị mặn mòi của biển cả. Mình biết rằng phía trước còn nhiều thử thách đang chờ đợi mình, nhưng mình tin rằng mình sẽ vượt qua tất cả. Mình đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới tại ngôi trường Đại học Nha Trang – ngôi trường mà mình đã mơ ước từ lâu.

     Mình sẽ bắt đầu đi học buổi đầu tiên của mình tại ngôi trường Đại học Nha Trang này – ngôi trường bởi chính bản thân lựa chọn. Thế nhưng, mình sợ sự nhút nhát của mình không giúp mình hòa nhập được với mọi người xung quanh, mình sợ mình học không tốt, mình chưa bao giờ sống cùng tập thể cả và đây là lần đầu, mình rất sợ khi ở cùng những người bạn mà mình chưa bao giờ gặp mặt… Mình đã từng ước những nỗi sợ của mình sẽ đọng lại như giọt sương sớm, rồi khi ánh nắng lên cao sẽ mang những nỗi sợ ấy bay lên trên bầu trời đầy nắng.

      “Tại sao chúng ta luôn lo lắng cho những nỗi sợ mà chả biết khi nào nó sẽ xảy ra nhỉ?”

Giảng đường G7 nơi mình học.

     Ánh nắng luôn là khoảng thời gian dài nhất trong ngày, càng rực rỡ cái nóng nó mang lại khiến chúng ta chẳng dễ chịu chút nào. Chẳng biết từ bao giờ, mình đã thuộc hết các con đường băng qua các giảng đường NTU và tự bao giờ việc được đi học lại là điều hạnh phúc đến như vậy! Dưới ánh nắng, là chuỗi ngày mình lao đầu vào học và tận hưởng cuộc sống sinh viên ở mái trường NTU, từng giảng đường và từng con đường đều lưu dấu chân mình đi qua. Mình đã quen được những người bạn mới qua những cuộc gặp gỡ tình cờ, cách học ở trên trường không còn khiến mình bỡ ngỡ, những câu lạc bộ giúp mình mạnh dạn hòa nhập hơn. Mình còn nhớ như in lời khuyên của anh nhóm trưởng câu lạc bộ: “Ai cũng có khuyết điểm, lỗi sai và cách để chúng ta trở nên hoàn hảo là nhìn vào những điều đó và dám khắc phục nó”. Nhờ lời khuyên này, mình đã mạnh dạn sửa chữa sai lầm và trở nên tự tin hơn.

     Phải nói là, các thầy cô ở trường NTU “siêu dễ thương và tâm lý”. Với những kinh nghiệm giảng dạy phong phú, thầy cô luôn nhấn mạnh rằng: “Kiến thức ở trên lớp là chưa đủ đâu, các em còn phải tự trau dồi nữa. Và nếu cần hỗ trợ đừng ngại liên hệ thầy cô để được hỗ trợ nhé!”. Những câu lạc bộ, những cuộc thi và những trải nghiệm thú vị và thậm chí những sự kiện âm nhạc hoành tráng tổ chức tại trường luôn thu hút đông đảo các bạn sinh viên tham gia và trong đó luôn có mình. Thật tuyệt khi tham gia những điều mà mình chưa từng được trải nghiệm trong đời!

     Dưới ánh sáng, mọi thứ đều hiện rõ, không có gì có thể che giấu. Trên hành trình của mỗi người, ai cũng sẽ gặp những khó khăn, thử thách. Mệt mỏi, mâu thuẫn, cám dỗ,... là những điều không thể tránh khỏi. Bản thân tôi cũng đã trải qua tất cả, có lúc gặm nhấm một mình, có lúc tìm được sự sẻ chia từ bạn bè.

     Những cảm xúc, những câu chuyện xoanh quanh bầu trời đầy nắng dưới mái trường NTU luôn để lại mình những bài học, những trải nghiệm đầu đời. Câu nói của người cô mình kính trọng luôn vang vẳng bên tai mình như thể nhắc nhở khi mình lạc lối. “Cô hy vọng các em sau này sống thật hạnh phúc, hạnh phúc với điều mình đang có, hạnh phúc với công việc mình đang làm. Rất khó để có được hạnh phúc đúng không? Nhưng nếu các em cứ chần chừng thì hạnh phúc sẽ chẳng thể đến được...”

     Trước đây, tôi chỉ biết đến Nha Trang qua những lời kể của người lớn. Nhưng giờ đây, khi đã may mắn trở thành sinh viên của Trường Đại học Nha Trang, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng và tự hào. Tôi được hòa mình vào môi trường học tập năng động, sáng tạo, được gặp gỡ những người bạn thân thiện và nhiệt tình. Mỗi ngày đến trường, tôi đều được tiếp thu những kiến thức mới mẻ, bổ ích, được truyền tải bởi những thầy cô giáo tận tâm, đầy nhiệt huyết. Tôi còn có cơ hội tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa thú vị, giúp tôi phát triển và khám phá những tiềm năng của bản thân.

     “Hạnh phúc sẽ không thể kéo dài khi mai đây ánh hoàng hôn sẽ buông xuống, đêm đen sẽ xuất hiện. Con tim ta rất nhỏ, nhưng phần lớn chúng đều chứa những điều làm chúng ta đau buồn hơn là hạnh phúc.”

Phòng học lưu dấu bao kỷ niệm.

     Thi xong môn học cuối cùng, tôi bước bộ qua con đường vòm hoa giấy nối liền từ G7 đến G6. Ngước mắt lên nhìn bầu trời hoàng hôn thật đẹp làm sao. Bầu trời ánh cam pha chút sắc đỏ, những đám mây xanh thẫm lượn lờ trên nền trời, cơn gió mát lành thổi nhẹ qua từng kẽ tóc mình. Ngồi xuống ghế đá ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn, mình nhớ đến lúc nhỏ từng đứng chờ sự thay đổi màu sắc của bầu trời từ hoàng hôn sang màn đêm, nhưng mình chẳng bao giờ kiên nhẫn chờ đến lúc đó. Ấy thế mà chỉ cần lơ là một ít thôi khi ta nhìn lại nó đã là bầu trời đêm rồi.

     Đôi khi ngắm nhìn bầu trời cũng làm ta bình yên đến lạ. “Đã bao lâu rồi mình mới ngắm nhìn bầu trời như thế này?” Thời gian được học tập tại Trường đã gần khép lại, một cánh cửa mới sẽ lại mở ra và mình lại sẽ bước tiếp.

     Tựa như thước phim chỉ xoay một chiều, mình sẽ chẳng thể quay ngược hay dừng lại thước phim. Từng khung ảnh trong thước phim đều gợi nhớ mình về những ký ức của mình tại ngôi trường này. Có lúc thật vui vẻ, hạnh phúc và cũng có lúc thật chán nản. Có lúc khờ dại và cũng có lúc trưởng thành đến lạ. Có lúc yêu người đến thế và cũng có lúc đau buồn vì người. Có những cuộc hội ngộ cũng sẽ có cuộc chia ly. Những đoạn phim cứ chạy trong đầu mình và chỉ có mình thấy, mình chưa từng nghĩ đến những điều này trước đây, nếu có nghĩ chỉ là những cảm xúc thoáng qua và rời rạc. Nếu không ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn ấy, rất có thể mình đã để mất ký ức đẹp về ngôi trường này rồi.

     Mình sẽ ra trường khi ánh hoàng hôn dần mất, để lại đây những kỷ niệm đẹp trong từng ngóc ngách mình dạo bước qua. Nối tiếp bước chân mình từng đi qua sẽ là các hậu bối, sẽ đi từng ngõ ngách mình từng đi qua vào buổi sớm mai. Mình chỉ mang thước phim khi mình ra trường và để ở góc nhỏ trong tim.

     Vào ngày mai, mình tự hỏi “Liệu rằng khi các em học ở ngôi trường này liệu các em có cảm xúc giống mình không? Khi ngước nhìn lên bầu trời, điều các em nghĩ tới là gì?”

 

                                                                                        Tác giả : Trần Thị Hà Yên

  • Chia sẻ

Bài viết trước

30 năm gắn bó với mái Trường Đại học Nha Trang

Bài tiếp tiếp theo

ĐẠI HỌC NHA TRANG, NƠI TÔI THUỘC VỀ (Kỷ niệm 65 năm Ngày truyền thống Trường Đại học Nha Trang)